Chưa bao giờ em cảm thấy cảm xúc trong em trào dâng đến như vậy, nó như cơn sóng dữ dội cuốn phăng đi tất cả ưu phiền chất chứa - thẳm sâu trong tâm hồn tưởng chừng như mạnh mẽ của em. Cay đắng thay... mọi cảm xúc đó bắt nguồn từ những cơn sóng dữ... từ những cơn sóng ngầm âm ỉ chảy giữa hạnh phúc của chúng ta. Có ai đó bảo em là kẻ không biết sống thật với cảm xúc của chính mình... em đã để những yêu thương, những dằn vặt trong trái tim mình thành một thói quen. Những thói quen buồn tẻ, không sức sống... chết mòn theo cảm xúc. Còn đâu nữa - em ngày xưa - nồng nàn và say đắm, còn đâu nữa những tháng ngày sôi nổi của tuổi trẻ... Em giờ đây như ngọn đèn dầu lay lắt - chỉ cần một cơn gió - chỉ cần tự mình buông tay... em sẽ như chiếc là lìa cành - giữa mùa đông lạnh giá.
Từng ngày qua ngày, em phải tập dần với cuộc sống không có anh - tập quen với cảm giác ngủ giữa trời mùa đông mà không có hơi ấm của anh. Mỗi đêm trôi qua dài dằng dặc, anh còn mãi vui nơi chốn nào, còn đắm say trong men rượu... trong những cuộc hoan lạc tận cùng ấy... có khi nào chỉ một phút giây thôi - anh nghĩ đến em... Có khi nào anh xót xa cho em! Nhìn con trai ngủ say giấc... phía anh nằm... nguội lạnh... Mỗi phút giây trôi qua, trong bóng đêm. Em vùi mình vào gối chăn... mà nghe âm thanh lạnh lẽo của bóng đêm... Mỗi đêm trôi qua, em sống trong cái cảm giác cô đơn, cái cảm giác cô đơn làm tâm hồn người ta trở nên trống rỗng. Em muốn khóc nhưng những giọt nước mắt trong em đã trở thành những giọt đắng mất rồi. Cơn gió đêm lạnh lẽo từ dưới đồi thông ùa vào thổi tung làn tóc rối... đó là lần đầu tiên em mở toang cửa sổ- cho gió vào. Bỏ mặc cái thói quen kéo kín rèm khi màn đêm buông xuống...Ngoài kia bầu trời lung linh - những ánh sao - màn sương bàng bạc - những cơn gió bấc xô vào nhau vỡ òa buốt lạnh. Em pha một tách cà phê đắng - không đường, ngụm đầu tiên: cái cảm giác đắng chát tận cùng quấn lấy cuống họng, ngụm thứ hai - cái vị đắng ấy dường như không còn nữa. Có là gì đắng hơn cái cảm giác đắng toát ra từ trái tim em cơ chứ!
Em là người đàn bà quá đa mang hạnh phúc phải không anh? Hay giữa em và anh là thăm sâu những tính cách không thể hòa hợp. Nó như một cơn bạo bệnh kéo dài lê thê... trở thành mãn tính trong tiềm thức của anh và em? Có phải vì em lớn tuổi hơn anh - hay vì mầm mống căn bệnh ích kỷ đang dâng trào trong huyết quản của anh! Anh không màng đến hạnh phúc - gia đình, anh không màng đến cái cảm giác sụp đổ trong con người em. Anh không màng đến lời đứa con thơ, tiếng của nó thở ra như ngọn gió bấc mùa đông "Ba lại đi nhậu nhẹt nữa rồi" Với anh tương lai chỉ là men rượu cay, là những thằng bạn nối khố, là những lời mời mọc không thể chối từ...
Gia đình anh tất cả đều yêu thương em! nhưng trong em cái cảm giác trống rỗng đã lấp đầy. Có phải vì em đã quá chịu đựng, em sợ mình cãi vã nhau - mẹ chồng lại tăng huyết áp. Sáu anh chị em của anh - chỉ còn một mình mẹ, mà mẹ cũng là mẹ của em. Người mẹ chồng thương con dâu nhất trên đời. Ngay cả người cô chồng độc thân cũng dành cho em biết bao nhiêu tình thân ấm áp... Tình thân ấy thật nồng ấm. Nó là động lực để em sống trong căn nhà này... nhưng mỗi ngày trôi qua... em đếm từng mảnh trái tim mình chết đi... lạnh giá. Em sợ mình vô cảm... em sợ...
Giữa căn phòng hạnh phúc của hai chúng ta chỉ còn có tiếng em và con. Em đã cố gắng bù đắp, cố gắng yêu thương con hơn nhưng mỗi lần con tròn xoe mắt hỏi "Sao ba chưa về hả mẹ?" trái tim em lại quặn đau, thằng bé cúi đầu tự hỏi tự trả lời "Ba lại đi nhậu rồi "Em không muốn con biết, nhưng với tâm hồn nhạy cảm của trẻ thơ... nó vẫn hiểu. Có đôi lần em khóc, thằng bé lấy đôi tay bé nhỏ của nó chùi những giọt nước mắt trên mi em, nó còn lấy lược chải mớ tóc rối bù của em "Mẹ ơi! con thương mẹ lắm, để con chải tóc cho mẹ xinh đẹp nha" Em phải mạnh mẽ hơn anh ạ! Em sẽ vượt qua nổi đau... và vì em còn có đứa con trai bé bỏng luôn xem mẹ là thần tượng.
Trong thẳm sâu tận cùng trái tim em. Anh vẫn là điều duy nhất, vẫn là điều mà em mong mỏi từng đêm... Có lẽ chỉ bởi vì em quá yêu anh - Chưa bao giờ anh xin lỗi em dù rằng mình có lỗi, chưa bao giờ anh đưa tay chùi nước mắt cho em hay ôm em vỗ về những khi em buồn tủi... Chỉ có mỗi em tự huyền hoặc mình - chỉ có em vẫn tin một ngày tình yêu của em sẽ làm anh thay đổi...
Hết đêm nay em sẽ ra đi, trả anh về với ngày tháng không em. Không có những giọt nước mắt. Anh vẫn còn chìm trong cơn say ngủ... Khi thức dậy anh... có nhớ gì đến em!
Cherrydalat