Vô tình gặp lại anh trong một quán cà phê, em biết anh đã rất thảng thốt nhưng em cười nhẹ rồi quay đi. Em bước đi thật nhanh để nụ cười đó che giấu đi ký ức về một nỗi đau chợt ùa về...
Em còn nhớ hồi mới yêu nhau, khi đó em chỉ là một cô nhóc học lớp 12. Hai đứa gần nhà nhau nhưng anh làm xây dựng ở Hà Nội và thỉnh thoảng mới về nhà một vài hôm. Những ngày tháng vất vả học hành năm cuối cấp, em vui với sự quan tâm động viên của anh dù chỉ qua điện thoại, tin nhắn và trông ngóng mỗi lần anh về thăm nhà. Thời gian trôi qua thật nhanh, em thi đỗ vào trường đại học. Xen lẫn niềm vui về công việc tương lai là niềm hạnh phúc của em khi giờ đây đã không còn khoảng cách giữa hai đứa, khi em và anh đã có thể ở gần nhau.
Em đã quyết định dọn đến ở cùng ngay khi em nhập học. Em nghĩ như vậy có thể tốt cho cả hai. Em và anh có thể chăm sóc nhau hàng ngày, giúp nhau trong công việc và học tập. Và cũng bắt đầu từ đó, em là một cô sinh viên khi tới trường và là một người vợ khi về nhà. Em đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc anh đúng nghĩa một người vợ dù chưa đăng ký kết hôn cũng chẳng tổ chức đám cưới. Căn phòng trọ nhỏ bé tuy chật chội nhưng lúc nào cũng rộn tiếng cười, và em đã ngủ quên trong hạnh phúc mà không thể ngờ được, đằng sau hạnh phúc ấy là một sự thật phũ phàng...
Năm cuối đại học em bận bịu bài vở hơn nên không chăm sóc anh được nhiều như trước. Anh cũng vắng nhà thường xuyên hơn, anh nói công ty dạo này nhiều dự án, nhiều công trình nên rất bận. Hết đi công tác thì anh cũng về nhà muộn và hầu như lần nào cũng thấy mùi bia rượu, thậm chí cả mùi nước hoa phụ nữ. Em cằn nhằn thì anh nói đi tiếp đối tác, đi nhậu với các sếp nên phải uống. Anh kêu mệt rồi ngủ luôn chẳng buồn nhìn mâm cơm đã nguội lạnh...
Thời gian sau đó về nhà là anh tắt điện thoại. Anh nói muốn được yên tĩnh sợ mọi người làm phiền. Em nghi ngờ và đã lén xem điện thoại của anh, để rồi sự thật đã phơi bầy trước mắt... Trong hộp thư của anh đầy ắp những tin nhắn yêu thương nồng nàn và trái tim em vỡ vụn. Một cảm giác đau nhói len lỏi khắp cơ thể và những giọt nước mắt em cứ thế tuôn rơi.
Em đã chờ đợi ở anh một lời giải thích, một câu "xin lỗi" có thể khiến em bỏ qua tất cả những lỗi lầm, nhưng không... "Chúng ta không hợp nhau, hãy hiểu và thông cảm cho anh...". Đó là tất cả những gì anh nói trước khi ra đi và chỉ một tháng sau anh cưới vợ.
Đến lúc này em mới hiểu vì sao thời gian vừa rồi anh không còn quan tâm đến em cũng không về nhà ăn cơm cùng em như trước. Vì anh còn bận đưa đón cô ta, anh còn bận chuẩn bị cho đám cưới. Còn em như một con ngốc, sống bên anh như một cái bóng và giờ đây như một thứ đồ vật đã quá cũ cần phải thay thế.
Bây giờ thì anh đã có cái mà anh muốn: một ngôi nhà giữa thủ đô, một số vốn không nhỏ để kinh doanh, một công việc với chức vụ ổn định và một người vợ không xinh đẹp nhưng "dễ bảo" như lời bạn anh đã vô tình vui chuyện nói cho em biết. Và để có được những điều đó anh đã đánh đổi một tình yêu kéo dài bốn năm, những ngày tháng ngập tràn hạnh phúc. Giờ đây không hiểu anh có hài lòng với sự đánh đổi của mình khi mà gặp lại trên gương mặt ấy đã lộ rõ sự mệt mỏi?
Vũ Thùy Liên